P-500
Top Contributor
I. Tổng quát
1. Tạo cảm hứng tối đa
Một người thầy bóng bàn giỏi không phải là người có thể truyền đạt được hết những gì ông ta có, mà là người có thể khơi dậy niềm đam mê trong đứa học trò. Nếu chỉ là "dội nước" thì cũng xem chừng là "nước đổ đầu vịt" vì những đứa nhỏ chỉ học vì ép buộc - từ cha mẹ hoặc từ chính ông thầy đó. Nhiều bậc phụ huynh tìm tới những cao thủ đã thành đạt để mong con họ cũng được như thế, nhưng đó không phải là ước muốn của đứa bé. Kết quả là người thầy vấp phải một trở ngại rất lớn, phần đông bỏ cuộc vì các lý do rất chủ quan "không có năng khiếu", "không có đam mê" hoặc "làm biếng tập quá, không tự học",...Có nhiều đứa tập rất ngoan vì bản chất của chúng tốt, nghe lời thầy và cha mẹ, cố gắng không làm ai buồn lòng - nhưng vẫn không xuất phát từ trái tim. Sau một thời gian thấy kết quả không khả quan, cha mẹ sẽ lái chúng sang một hướng khác, thế thì uổng công dạy mà cũng tốn thời gian vô ích quá. Có những đứa bị buộc tới các lớp học bóng bàn chỉ vì sợ chúng béo phì hoặc rãnh rỗi quá sinh ra nông nổi, có người gởi con tới lớp học như là nơi giữ trẻ sau vài giờ rước về. Dân da trắng cho con chơi bóng bàn vì hết lựa chọn: môn thể thao này an toàn nhất, không phải giăng nắng dầm mưa ngoài trời hay bị gãy tay chân. Dân da vàng cho con học bóng bàn vì thể lực kém, chọn như một thứ thể dục vận động, cho con làm bác sỹ vẫn là mục tiêu lớn nhất của họ. Đứng điều hành một lớp bóng bàn như thế là một bài toán cực kỳ khó, để dạy 2-3 giờ "thành công" thì chả có gì đáng nói, cái cần bàn tới là lương tâm của người thầy - dạy như thế thì ra cái gì.
Muốn biết ông thầy đó dạy dỗ con mình ra sao, chỉ cần xem nó có tự động móc "bài tập về nhà" ra làm hay không. Muốn biết con mình học bóng bàn tiến bộ không, chỉ cần để ý xem một ngày nó nhắc tới bóng bàn mấy lần. Có đứa sẽ tự động lấy vợt ra tâng bóng hoặc tự tập động tác mỗi khi rãnh, có đứa sẽ suy nghĩ về bóng bàn nhiều đến nổi thỉnh thoảng đem ra nói với người khác. Có đứa sẽ tự động tìm tới các video clip thi đấu mà xem nhiều lần, có đứa tới trong mơ vẫn còn thấy chơi bóng,...Nhưng cũng có đứa học 1 tuần một lần mà chỉ nhắc tới đúng 1 lần - khi nó xách cây vợt đi học, ngoài ra quên béng. Năn nỉ hay quở phạt cũng không phải là cách, vinh nhục của thắng bại cũng không ăn thua gì, cái điều làm một người tự động nhớ và tập luyện thường xuyên, chỉ có thể là sự đam mê. Người thầy truyền dạy được niềm đam mê cho học trò thì mới là giỏi. Làm sao mà đứa nhỏ sẽ thúc giục cha mẹ cho tới chơi bóng bàn, chứ không như ngày xưa bị ép (hay năn nỉ) đi học - là thành công.
Cảm hứng sẽ nuôi dưỡng và thúc đẩy đam mê, nếu truyền dạy được cái cảm hứng cho học trò thì mới gọi là dạy. Nhưng nếu ngay cả ông thầy cũng không có cảm hứng hay đam mê thì làm sao truyền dạy đây? Đứa nhỏ sẽ nhìn vào sự nhiệt tình của người thầy mà bị ảnh hưởng, cái gì vui vẻ sẽ qua mau nhưng cái "lữa đam mê" từ người hlv sẽ lan qua học trò rất nhanh. Một người chỉ đi dạy lấy giờ thì chắc là sẽ thấy thời gian trôi qua rất lâu. Học trò học mà không ham thích thì cũng thấy 1h trôi qua như vô tận - còn nếu thích thú sẽ thấy 3h trôi qua cái vèo. Phương pháp sư phạm của Phương Tây không chú trọng vào lượng kiến thức truyền tải, mà là làm sao cho khả năng hấp thụ lớn nhất. Nếu khả năng nhận bị thấp xuống, người ta sẽ giãm tải và tìm cách "mở những cánh cửa khác" thay vì làm cho nó kẹt xe như mấy con đường phố ở SG. Cảm hứng sẽ làm tăng khả năng tiếp thu, cái bọn học trò còn nhớ sau khi bước ra khỏi phòng tập là cảm giác vui thích, nhưng cái mà ông thầy muốn chúng giữ lại đã ăn sâu vào máu thịt từ khi nào rồi. Khác với cách dạy xưa: học trò bị buộc phải "thuộc lòng" những thứ nhàm chán như là tra tấn vậy - tại sao ta không làm cho nó hứng thú hơn, bọn chúng khỏi phải học thuộc lòng? Đành rằng mỗi người sẽ có cách tiếp thu khác nhau, có đứa học nhanh hơn nếu có hình vẽ hoặc những thứ liên quan tới cái nhìn, có đứa cảm thấy nhào vào đánh thì mau tiến bộ hơn, có đứa thông minh thích nghe giải thích kỹ lưỡng mới bắt tay vào,...nhưng khi ham thích thì chúng sẽ tự động nhớ hết. Chính vì sự tiếp thu khác nhau ấy, nên nếu chỉ áp dụng một cách dạy sẽ rất lãng phí tài năng. Có đứa thích học bóng bàn như là một môn logic vậy, chúng chơi bóng cứ như là triết gia, nhưng cũng chính nhờ thế chúng tìm được sự đam mê, hơn là bị bắt tập như cái máy không có những lời giải thích thỏa đáng.
1. Tạo cảm hứng tối đa
Một người thầy bóng bàn giỏi không phải là người có thể truyền đạt được hết những gì ông ta có, mà là người có thể khơi dậy niềm đam mê trong đứa học trò. Nếu chỉ là "dội nước" thì cũng xem chừng là "nước đổ đầu vịt" vì những đứa nhỏ chỉ học vì ép buộc - từ cha mẹ hoặc từ chính ông thầy đó. Nhiều bậc phụ huynh tìm tới những cao thủ đã thành đạt để mong con họ cũng được như thế, nhưng đó không phải là ước muốn của đứa bé. Kết quả là người thầy vấp phải một trở ngại rất lớn, phần đông bỏ cuộc vì các lý do rất chủ quan "không có năng khiếu", "không có đam mê" hoặc "làm biếng tập quá, không tự học",...Có nhiều đứa tập rất ngoan vì bản chất của chúng tốt, nghe lời thầy và cha mẹ, cố gắng không làm ai buồn lòng - nhưng vẫn không xuất phát từ trái tim. Sau một thời gian thấy kết quả không khả quan, cha mẹ sẽ lái chúng sang một hướng khác, thế thì uổng công dạy mà cũng tốn thời gian vô ích quá. Có những đứa bị buộc tới các lớp học bóng bàn chỉ vì sợ chúng béo phì hoặc rãnh rỗi quá sinh ra nông nổi, có người gởi con tới lớp học như là nơi giữ trẻ sau vài giờ rước về. Dân da trắng cho con chơi bóng bàn vì hết lựa chọn: môn thể thao này an toàn nhất, không phải giăng nắng dầm mưa ngoài trời hay bị gãy tay chân. Dân da vàng cho con học bóng bàn vì thể lực kém, chọn như một thứ thể dục vận động, cho con làm bác sỹ vẫn là mục tiêu lớn nhất của họ. Đứng điều hành một lớp bóng bàn như thế là một bài toán cực kỳ khó, để dạy 2-3 giờ "thành công" thì chả có gì đáng nói, cái cần bàn tới là lương tâm của người thầy - dạy như thế thì ra cái gì.
Muốn biết ông thầy đó dạy dỗ con mình ra sao, chỉ cần xem nó có tự động móc "bài tập về nhà" ra làm hay không. Muốn biết con mình học bóng bàn tiến bộ không, chỉ cần để ý xem một ngày nó nhắc tới bóng bàn mấy lần. Có đứa sẽ tự động lấy vợt ra tâng bóng hoặc tự tập động tác mỗi khi rãnh, có đứa sẽ suy nghĩ về bóng bàn nhiều đến nổi thỉnh thoảng đem ra nói với người khác. Có đứa sẽ tự động tìm tới các video clip thi đấu mà xem nhiều lần, có đứa tới trong mơ vẫn còn thấy chơi bóng,...Nhưng cũng có đứa học 1 tuần một lần mà chỉ nhắc tới đúng 1 lần - khi nó xách cây vợt đi học, ngoài ra quên béng. Năn nỉ hay quở phạt cũng không phải là cách, vinh nhục của thắng bại cũng không ăn thua gì, cái điều làm một người tự động nhớ và tập luyện thường xuyên, chỉ có thể là sự đam mê. Người thầy truyền dạy được niềm đam mê cho học trò thì mới là giỏi. Làm sao mà đứa nhỏ sẽ thúc giục cha mẹ cho tới chơi bóng bàn, chứ không như ngày xưa bị ép (hay năn nỉ) đi học - là thành công.
Cảm hứng sẽ nuôi dưỡng và thúc đẩy đam mê, nếu truyền dạy được cái cảm hứng cho học trò thì mới gọi là dạy. Nhưng nếu ngay cả ông thầy cũng không có cảm hứng hay đam mê thì làm sao truyền dạy đây? Đứa nhỏ sẽ nhìn vào sự nhiệt tình của người thầy mà bị ảnh hưởng, cái gì vui vẻ sẽ qua mau nhưng cái "lữa đam mê" từ người hlv sẽ lan qua học trò rất nhanh. Một người chỉ đi dạy lấy giờ thì chắc là sẽ thấy thời gian trôi qua rất lâu. Học trò học mà không ham thích thì cũng thấy 1h trôi qua như vô tận - còn nếu thích thú sẽ thấy 3h trôi qua cái vèo. Phương pháp sư phạm của Phương Tây không chú trọng vào lượng kiến thức truyền tải, mà là làm sao cho khả năng hấp thụ lớn nhất. Nếu khả năng nhận bị thấp xuống, người ta sẽ giãm tải và tìm cách "mở những cánh cửa khác" thay vì làm cho nó kẹt xe như mấy con đường phố ở SG. Cảm hứng sẽ làm tăng khả năng tiếp thu, cái bọn học trò còn nhớ sau khi bước ra khỏi phòng tập là cảm giác vui thích, nhưng cái mà ông thầy muốn chúng giữ lại đã ăn sâu vào máu thịt từ khi nào rồi. Khác với cách dạy xưa: học trò bị buộc phải "thuộc lòng" những thứ nhàm chán như là tra tấn vậy - tại sao ta không làm cho nó hứng thú hơn, bọn chúng khỏi phải học thuộc lòng? Đành rằng mỗi người sẽ có cách tiếp thu khác nhau, có đứa học nhanh hơn nếu có hình vẽ hoặc những thứ liên quan tới cái nhìn, có đứa cảm thấy nhào vào đánh thì mau tiến bộ hơn, có đứa thông minh thích nghe giải thích kỹ lưỡng mới bắt tay vào,...nhưng khi ham thích thì chúng sẽ tự động nhớ hết. Chính vì sự tiếp thu khác nhau ấy, nên nếu chỉ áp dụng một cách dạy sẽ rất lãng phí tài năng. Có đứa thích học bóng bàn như là một môn logic vậy, chúng chơi bóng cứ như là triết gia, nhưng cũng chính nhờ thế chúng tìm được sự đam mê, hơn là bị bắt tập như cái máy không có những lời giải thích thỏa đáng.